Khi so sánh hai ấn bản phát hành tại Hoa Kì năm 1943 và ấn bản sau đó tại Pháp năm 1945, chúng tôi đã nhận thấy nhiều điểm khác biệt tế nhị trong cách tái hiện các bức vẽ của Saint-Exupéry. Một sự khác biệt khó có thể giải thích được chỉ với nguyên nhân liều lượng mực in hay kĩ thuật ấn loát. Nhà thiên văn nhìn cái gì qua chiếc ống nhòm của mình? Một ngôi sao, thật không may lại biến mất trong ấn bản tại Pháp. [...] Ngoài ra, số lần mặt trời lặn đã thay đổi kể từ các lần tái bản những năm 1950.
Trang chủ > Từ khoá > Hoàng tử bé > hoàng tử bé
hoàng tử bé
Bài viết
-
Lời tựa ấn bản “Le Petit Prince” năm 1999 của NXB Gallimard
12, tháng ba 2022, của Nguyễn Tấn Đại -
Hoàng tử bé: Lời giới thiệu
17, tháng năm 2008, của Nguyễn Tấn Đại
Nhìn chung, tất cả các bản dịch có thể đều lột tả được nội dung chủ yếu của truyện, tuỳ mỗi phong cách viết của dịch giả. Song, lời văn của bản gốc tiếng Pháp thật ra rất đơn giản, trong sáng, hơi có vẻ mơ mộng và ngây thơ của một cậu bé đang lớn, đang đi tìm bạn, đang khám phá cái ý nghĩa quan trọng và cốt lõi nhất của cuộc sống con người. -
Hoàng tử bé (XII)
16, tháng tám 2008, của Nguyễn Tấn Đại
- Chú làm gì ở đây? - Hoàng tử bé hỏi người nghiện rượu, lúc đó đang ngồi trước một đống vỏ chai rỗng và một đống những chai rượu đầy.
- Chú uống, - người nghiện rượu trả lời, dáng điệu bi thảm.
- Tại sao chú uống?
- Để quên, - người nghiện rượu trả lời.
- Để quên cái gì? - Hoàng tử bé hỏi, trong lòng dâng lên niềm thương xót.
- Để quên là chú xấu hổ, - người nghiện rượu cúi gục đầu xuống.
- Xấu hổ vì cái gì? - Hoàng tử bé hỏi tiếp, mong muốn giúp ông vơi bớt muộn phiền. -
Hoàng tử bé (XVI)
22, tháng tám 2011, của Nguyễn Tấn ĐạiĐể dễ dàng hình dung ra kích thước Trái Đất, các bạn cứ tưởng tượng rằng vào thời chưa có điện, trên cả sáu miền lục địa, người ta cần phải dùng đến một hệ thống thắp sáng bao gồm bốn trăm sáu mươi hai ngàn năm trăm mười một người thắp đèn đường.
Từ xa nhìn lại có thể thấy một quang cảnh lung linh. Hệ thống này hoạt động giống như một đội múa balê.
-
Hoàng tử bé (XXI)
2, tháng mười 2011, của Nguyễn Tấn Đại
- Tốt nhất là nên quay lại vào cùng giờ giấc, - con cáo nói. - Chẳng hạn, nếu bạn đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ mình đã bắt đầu thấy hạnh phúc. Thời giờ càng trôi qua mình lại càng hạnh phúc hơn. Cho tới bốn giờ, mình sẽ trở nên bồn chồn và lo lắng: mình sẽ khám phá ra cái giá của hạnh phúc! Nhưng nếu bạn đến bất kì lúc nào, mình sẽ không biết giờ giấc để sửa soạn trái tim… Cần phải có lề lối. -
Hoàng tử bé (X)
16, tháng tám 2008, của Nguyễn Tấn Đại
- Vậy thì khanh sẽ tự xét xử chính khanh, - nhà vua nói. - Đó là việc khó nhất. Tự xét xử mình luôn khó hơn là xét xử người khác. Nếu khanh tự xét xử mình được, thì khanh là người thông thái nhất rồi.
- Thần, - hoàng tử bé nói, - thần có thể tự xét xử mình ở bất cứ nơi đâu. Thần không cần phải ở đây.
- Hưm! Hưm! - Nhà vua nói. - Trẫm nghĩ là có một con chuột già ở đâu đó trên hành tinh này. Ban đêm trẫm nghe tiếng nó. Khanh có thể xét xử con chuột già này. Dần dần khanh kết án tử hình nó. Như vậy, tính mạng của nó sẽ phụ thuộc vào công lí của khanh. Rồi khanh lại ân xá cho nó mỗi lần như vậy để bảo vệ nó. Chỉ có một con thôi mà. -
Hoàng tử bé (XVII)
22, tháng tám 2011, của Nguyễn Tấn Đại
- Tôi có thể đưa bạn đi xa hơn cả tàu thuyền, - con rắn nói.Rồi nó cuộn mình quanh gót chân hoàng tử bé, như một chiếc vòng vàng:
- Tôi mà chạm vào ai, người đó sẽ được tiễn đưa về lòng đất nơi họ đã sinh ra, - nó nói tiếp. - Nhưng bạn trong trắng lắm và lại từ một ngôi sao trời hiện xuống…
-
Hoàng tử bé (XIV)
11, tháng năm 2010, của Nguyễn Tấn Đại
Ít ra việc ông làm còn có chút ý nghĩa. Khi ông thắp sáng ngọn đèn, cứ như là ông đã thắp sáng thêm một vì sao, hay một bông hoa. Khi ông tắt ngọn đèn, tức là bông hoa hay vì sao đó đi ngủ. Công việc đó thật dễ thương. Đúng thật đó là việc có ích, bởi vì nó dễ thương. -
Hoàng tử bé (XX)
3, tháng chín 2011, của Nguyễn Tấn Đại
- Các bạn là ai? - Cậu ngơ ngác hỏi chúng.- Chúng tôi là hoa hồng, - các bông hoa trả lời.
- A! - Hoàng tử bé thốt lên…
Và cậu cảm thấy buồn bã. Bông hoa của cậu đã nói rằng nó chỉ có duy nhất trong vũ trụ. Giờ trước mặt cậu là năm ngàn bông hoa như nó, rất giống nhau, chỉ trong một khu vườn.
-
Hoàng tử bé (XXVII)
29, tháng mười 2011, của Nguyễn Tấn Đại
Tôi biết chắc rằng cậu đã trở về hành tinh của mình, bởi vì, bình minh hôm sau tôi đã không còn thấy thân thể của cậu. Một thân thể chẳng nặng nề gì mấy… Và ban đêm tôi thích lắng nghe sao. Giống như là năm trăm triệu cái lục lạc…Nhưng còn có một điều bất thường xảy ra. Cái rọ mõm tôi vẽ cho hoàng tử bé, tôi đã quên cho nó một cái vòng da. Cậu sẽ không thể nào buộc nó vào mõm con cừu được. Nên tôi tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra trên hành tinh của cậu? Có thể là con cừu đã ăn mất bông hoa…”
Nguyễn Tấn Đại